Monday, October 15, 2012

Tình yêu có lúc tự tìm đến với ta trong đêm tối cô đơn...

Đêm. Trời không trăng, không cả những vệt sáng le lói trên cao. Chỉ có cái ẩm ướt mùa mưa xứ Huế và chút xào xạc của những cơn gió đầu mùa...

Con bé ngồi đó, lọt thỏm giữa những tiếng hò reo cổ vũ, những gương mặt phấn khích nói cười. Cảm giác trống rỗng, con bé thấy mình lạc lõng giữa đám bạn xô bồ, dẫu có lúc họ từng là niềm vui mà đứa con gái lần đầu tiên xa nhà như nó cứ ngỡ là mãi mãi.


Trước khi vào đại học, con bé từng tự lên giây cót tinh thần cho mình, rằng cấp học này không có chỗ cho những tình bạn thật sự... Biết vậy, nhưng một con bé vốn tinh nghịch và ham vui như nó khó lòng cưỡng lại sức hấp dẫn của những cuộc vui quên giờ giấc, nhất là khi không hề có sự quản lý của ba má. Nó bắt đầu lao mình vào những tiếng cười, tự huyễn hoặc mình bằng thứ niềm tin xa lạ.


Nhưng rồi cũng đến lúc con bé nhận ra sự trống trải cứ lẩn khuất đâu đó bên trong tâm hồn nó. Khi tiếng cười qua đi, còn lại nơi căn trọ nhỏ chỉ là nó với những giọt mặn khẽ khàng nhỏ trong đêm. Không một bàn tay chìa ra chia sẻ, cho dù trong ánh đèn leo lét ban khuya, con bé vẫn nhìn rõ đôi mắt nhắm nghiền của nhỏ bạn một thời, thấy ngực nhỏ phập phồng theo nhịp thở của giấc ngủ sâu…


Cố lờ đi cái cảm giác cay cay nơi sống mũi, con bé lặng lẽ rời khỏi căn phòng ồn ào nhưng rỗng tuếch. Bước chân vô định đưa nó trở lại con đường quen thuộc mà ngay lúc ấy cũng dường như quá xa lạ. Có lẽ, con bé nghĩ, sự vắng mặt của nó cũng chẳng khiến ai bận tâm, không phải chỉ vì trận chung kết bóng đá hôm đó mà còn vì cái vị trí mà nó có trong họ. Nhạt nhoà quá đỗi? Vì con bé chẳng đáng để người ta hiểu hay người ta không đủ sự nhạy cảm và lòng chân thành để có thể hiểu nó? Câu hỏi ấy cứ xoáy sâu vào tâm can nó... nghe mằn mặn đầu môi...


Con phố dài bỗng lao xao, ồn ào. Từng dòng người túa ra đường, không một tiếng hò reo. Con bé đoán trận bóng đã kết thúc, và đội nhà lại một lần nữa lỡ hẹn với chiếc cúp vàng Seagame. Mặc kệ, đó đâu phải là thứ nó quan tâm. Nhưng giờ này có lẽ mọi người trong căn trọ ấy đã nhận ra sự thiếu vắng của nó, con bé tự nhủ. Nó miễn cưỡng quay lại con đường cũ, cảm giác như có cơn mưa đang tuôn rả rích trong lòng.


Phố đêm. Người người hối hả. Hàng quán tấp nập. Mấy quầy nét người ra kẻ vào, ai đó đang dõi theo nó...


- Đi mô khi chừ rứa? - Giọng Huế ngập ngừng nhìn con bé.


- Uhm... Vào quán chat với mấy nhỏ bạn.


Con bé ậm ừ bước tiếp, cố tỏ ra thản nhiên. Nhưng vẫn cảm nhận rõ rệt cái gì đấy đang khẽ trở mình bên trong nó. Không phải ai khác mà chính là anh, và chỉ anh, một trong số những cậu bạn cùng lớp thường lui tới xóm trọ nhỏ của con bé. Người nó ít tiếp xúc, ít để ý nhất lại là người đầu tiên và duy nhất quan tâm đến nó.


Trong bóng tối, anh không nói gì, chỉ khẽ nhìn rồi lặng lẽ bước bên con bé. Hai cái bóng cứ đổ dài trong im lặng suốt con hẻm nhỏ. Tiếng sỏi vụn rải trên đường va vào nhau lạo xạo...


Rẽ vào con đường đất dẫn đến xóm trọ quen thuộc, con bé bước vào căn phòng ồn ào ban nãy, cũng lặng lẽ hệt như lúc ra đi. Trận bóng chưa kết thúc, nhưng đội nhà đã bị dẫn trước quá xa khiến chẳng ai còn hứng hò hét cổ động. Chiếc vô tuyến vẫn mở, con bé hướng mắt vào đó nhưng tâm trí thì cứ ở tận đâu đâu... Đến khi giật mình nhìn lại, căn phòng nhỏ chỉ còn lại nó và anh. Họ nói với nhau một vài câu bâng quơ rồi lại ngồi lặng thinh, mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ riêng, mắt vẫn không rời màn hình vô tuyến. Sự im lặng cứ thế vây lấy hai bóng người, nhưng lại khiến con bé thấy dễ chịu. Cảm giác ấy khiến một người thích tiệc tùng náo nhiệt như nó bỗng dưng thấy lạ lẫm với chính mình.


Hàng chục phút như thế trôi qua, khi căn phòng ấm dần hơi thở của hai con người bé nhỏ cũng là lúc dòng suy nghĩ miên man trong con bé bị cắt đứt. Có tiếng ai đó lộp cộp bước vào phòng. Nó nhận ra Q., cậu bạn có thân hình cao lớn, phốp pháp, cũng là một trong số những người bạn mới vui vẻ, dễ gần mà nó đã quen thân từ vài tháng trước. Với nụ cười trẻ con thường trực, Q. hỏi nó tối nay có rãnh không, nếu được thì viết cho cậu vài câu thư pháp để về “khoe” với đám bạn cùng phòng. Con bé gật đầu, vờ nhìn vào những câu danh ngôn Q. tỉ mẫn chép ra tờ giấy A4 mà lòng không một chút xúc cảm. Thói quen và cũng là sở thích viết thư pháp tặng bạn bè giờ này chẳng còn mảy may nghĩa lý gì với nó.


Q. quay sang anh - vẫn im lặng suốt từ khi cậu bước vào phòng. Con bé loáng thoáng nghe Q. đề nghị cho anh quá giang về nhà bằng chiếc xe đạp cọc cạch. Phải rồi, chiều nay anh đi bộ về xóm trọ cùng với cả bọn mà, con bé thầm nghĩ. Anh ậm ừ. Không nhìn vào mắt anh, nhưng nó biết anh đang lưỡng lự. Vì sao vậy nhỉ, con bé tự hỏi. Rồi bỗng nhiên nó cảm giác mình cũng cùng chung tâm trạng ấy. Lưỡng lự, hy vọng, dù chẳng hiểu đang hy vọng điều gì. Cái cảnh một mình nép sau mái hiên xóm trọ, nấc nghẹn trong bóng tối mỗi đêm tự dưng hiện về như nhắc nhở thúc bách nó. Nó lại nghĩ đến người con trai đã ngồi thật lâu bên mình mươi phút trước, cảm giác một điều gì đó sắp vuột mất.


- Nếu chưa gấp lắm thì tí nữa hãy về, được hông?


Con bé giật mình khi hiểu ra chuỗi âm thanh vừa phát ra. Nó thậm chí còn chưa bao giờ nói chuyện với anh một cách nghiêm túc. Nhưng rồi, con bé chợt hiểu, chỉ cần một ai đó muốn hiểu nó, bên cạnh nó lúc này, dù chỉ trong im lặng…


Rồi anh cũng lên tiếng. Cậu bạn cao lớn khuất dần sau con hẻm tối... Hai cái bóng lại ngồi bất động bên nhau. Con bé nghe lòng nhẹ nhõm. Có một người đã nán lại vì nó. Chỉ cần như thế thôi để nó biết vẫn còn ai đó muốn chia sẻ cùng mình.


Anh hỏi con bé rất nhiều. Nhưng nó chỉ ôm gối và lắc đầu, dẫu có biết bao điều muốn chia sẻ, rằng mình đang mất niềm tin vào quá nhiều thứ... Và chỉ cần anh ngồi đó, trong im lặng, vậy là đủ.


Chẳng biết con bé đã ngồi như thế trong bao lâu, chẳng nhớ nó và anh đã nói với nhau những gì, chỉ biết rằng sau đêm ấy trời trở rét. Anh nói, Huế lạnh hơn để người ta biết mình đang được sưởi ấm. Và mãi đến bây giờ, con bé vẫn còn ngạc nhiên vì ngọn lửa đã sưởi ấm lòng mình suốt mùa đông năm ấy...


Huế, tháng 7/2006.

Cám ơn Thùy Linh vì bài viết!
Một người anh không xa lạ :)

No comments:

Post a Comment