Khi đức Phật còn là Bồ tát ngồi dưới cội Bồ đề, trước khi thành Đạo Quả Chánh Đẳng Giác, khi nàng Sujātā mang dâng Ngài chiếc mâm vàng đựng cơm sữa, đức Bồ tát sau khi độ ngọ, đã thả chiếc mâm vàng xuống dòng sông trước mặt, và nguyện nếu như cái mâm trôi ngược so với dòng nước, thì Ngài sẽ giác ngộ. Và cái mâm đã trôi ngược dòng! Điều đó có lẽ muốn nhắn nhủ với chúng ta rằng khi ta sống với Pháp, chúng ta phải đi ngược lại với dòng chảy của bản năng, của các khuynh hướng tự nhiên ở đời. Chúng ta phải đi ngược lại với những sự dễ dãi, thoải mái, những gì mà tất cả mọi người khác đều theo đuổi. Chảy ngược dòng bao giờ cũng khó hơn là thuận, xuôi theo dòng.
Thành công của việc sống thuận theo Pháp thật ý nghĩa, thù thắng, vĩnh hằng qua bao kiếp sống. Mọi sự thành công của lý trí và vật chất chỉ vỏn vẹn vài ba chục năm của kiếp người, nếu có rơi sót lại chỉ để người khác hưởng. Vì sao đi ngược lại với bản năng, với khuynh hướng đời thường cho chúng ta sự thù thắng, bởi chúng ta đã vượt thoát khỏi sự sợ hãi, vượt qua sự chi phối của thời gian, đã làm chủ bản thân là cái tâm bị phiền não làm ô nhiễm. Làm chủ tâm ý tức là chúng ta sở hữu tài sản là sự định tâm và tỉnh giác, là nhân để giải phóng khỏi mọi ràng buộc - một sự thành công mỹ mãn và xứng đáng cho việc sống thuận theo Pháp, ngược theo dòng đời.
** TP.PA **
No comments:
Post a Comment